LTS: Tạp chí Đồ uống Việt Nam sẽ mở chuyên mục Trang Thơ vào các số đặc biệt nhằm giới thiệu các tác giả, tác phẩm thơ ca tới đông đảo bạn đọc yêu mến văn chương
, nghệ thuật. Nhân kỷ niệm ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam 21/6, Tạp chí Đồ uống Việt Nam xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của Nhà báo, Nhà thơ Hồng Thanh Quang. Dưới đây là những thông tin tóm tắt về tác giả và các tác phẩm đã xuất bản.
• TÁC PHẨM THƠ ĐÃ IN: "Trữ tình. Thơ" (1993), "Không thể nào nguôi" (1996), "Mùa dịu dàng" (1999), "Chỉ là mơ thấy" (2003), "Sống như không thể chết" (2005), "101 bài thơ tình" (2009), "Nỗi buồn tốc ký" (hai tập, 2013), "Chút sen còn lại" (2021), "Cỏ bạc triền đê" (ba tập, 2021)
• THƠ DỊCH ĐÃ XUẤT BẢN: "Linh cảm người đang yêu" (1995), "Gửi người con gái xa xôi" (Konstantin Simonov) (1996), "Một góc thơ Nga" (2000)
• CÁC TÁC PHẨM KHÁC: "Thời luận" (tuyển tập báo chí, 2000), "V.Putin, sự lựa chọn của nước Nga" (bình luận chính trị, 2001), "Những lát cắt số phận" (chân dung nhân vật, 2007)
Tình yêu và rượu
Mẹ ơi
Số con luôn chẳng ra gì,
Cái yêu lấp nẻo đường si mịt mờ.
Thế là rượu, thế là thơ,
Không hay tóc mẹ đêm chờ khuất trăng...
Nhớ lại
Trở về với nỗi niềm tháng Chạp
Soi bàn tay cố hiểu phận riêng mình.
Đêm quán hầm bất chợt ai tiếng hát
Sóng thanh âm dựng biển vô hình...
Em bây giờ ở nơi không có gió,
Không có thơ, không có giận hờn...
Em bây giờ tịch mịch trên đỉnh cực,
Thiên hạ buồn, ai lại nhắc em luôn....
Anh bây giờ uống rượu như nước mắt
Khấn tên em, hãy tới sẻ chia cùng...
Em ơi, anh nhớ em thì lặng lẽ
Mơ ngày xưa, tiếng hát lặn muôn trùng...
Anh xót lắm, em nằm im như ngủ,
Còn điều gì em chưa nói cùng anh,
Còn nỗi gì chưa bắt anh muối xát?
Hết Xuân rồi, vẫn thấy tóc mình xanh!
Anh lang bạt chẳng tìm đâu thấy lửa,
Mưa cuối đông, bếp chỉ đọng tro tàn...
Nghe tiếng hát của bao nhiêu người khác,
Anh biết anh, sau rốt lại lên ngàn…
Ủ câu thơ cũ vào men lá
(Gửi Pleiku và Quân đoàn 3)
ủ câu thơ cũ vào men lá
một chiều say lại với cao nguyên
vượt bao nhiêu dốc không hề xá
miễn là đêm tới rạng ngời em
chao ôi môi mắt thơm hương nắng
tiếng hát êm đềm như suối reo
nhìn đâu cũng thấy toàn trong sáng
một gót chân trần theo mãi theo
em chưa tóc ngắn chưa gió bụi
hạnh chấm vai gầy nâu rất nâu
tôi chưa thi sĩ thơ lầm lũi
cắn ngón tay buồn không biết đau
thế thôi rồi đã rời phương khác
đèo nối chân đèo xuôi cứ xuôi
hai mươi năm mất trong khoảnh khắc
em đã phương người như lũ trôi
giờ tôi trở bước sao lạ quá
những lối bao lần ai với ai
ủ câu thơ cũ vào men lá
nghe trái tim mình duyên đã cai...
Ghen
Em cách anh trăm ngàn hải lý,
Bốn đại dương và vô số con đường.
Em xa anh cả trong ý nghĩa
Khi em về cùng người ấy em thương.
Sao anh lại bỗng dưng thực nhớ
Môi cong, mũi hếch, mắt em cười?
Cơn gió lạc như mang giùm hơi thở
Đêm không anh, đằng đẵng em ngồi...
Anh đã hứa: Em toàn quyền ứng xử,
Anh kiêu căng thả hổ lên rừng.
Cá gặp nước, tưởng mừng cho cá,
Thế mà anh lại rượu rót không ngừng...
Trăng hỡi, chưa hết rằm đã khuyết,
Lá đang xanh, không gió, cũng xa cành.
Anh rất muốn em với người hạnh phúc,
Sao cứ mong chuyện ấy sẽ không thành???
Có thể quẻn nhau mới may ra hạnh phúc
Có thể quên nhau mới may ra hạnh phúc
sao đêm qua anh lại thấy nao lòng
hình ảnh mười năm mười lăm năm trước
em một mình đi giữa gió mùa thu
quanh hồ Gươm bao nhiêu lá phượng
rơi vàng trên lối vào mơ
câu thơ cũ đã mờ nét mực
anh bây giờ chỉ muốn khóc lặng im
Có thể quên nhau mới may ra hạnh phúc
sao đêm qua anh lại thấy em ngồi
qua cửa sổ nhìn trời đêm sao rụng
và hát thầm một câu không rõ tiếng
chỉ thế thôi anh lại khóc âm thầm
anh cứ khóc chẳng khi nào em biết
cuộc đời anh trong ngõ cụt đêm tàn
anh uống rượu không sao say được
cứ miên man nghĩ lại chuyện bao đồng
em đã khác anh không khác nổi
anh nhớ em không phải của bây giờ
lá phượng vàng miên man lối vào mơ...
Mỗi người một lối tình si
Mỗi người một lối tình si,
Sao không yên dạ những khi em buồn?
Khuya nao mơ cuối con đường,
Riêng em lẻ bóng dầm sương đứng ngồi...
Miệng ta như thể đang cười
Bỗng rơi lặng lẽ những lời tỉnh say...
Đã trôi bao tháng bao ngày,
Rượu chi ta uống mà lây lất tình?
Em ơi bóng đã xa hình,
Sao không buông thả cho mình hết ta?
Đời qua mà mộng không qua,
Nhìn ai cũng ngỡ như là vẫn em...
Đêm nay có thực là đêm
Không giăng, gió lại thổi chìm cơn mê.
Mỗi người một lối tình si
Đi đâu thì cũng phải đi tới cùng...